사랑방 손님과 어머니 - 주요섭 (Chú ở phòng khách và mẹ Joo Yo-seop) (Phần 2)
4. 나는 그 아저씨가 어떠한 사람인지는 몰랐으나 첫날부터 내게는 퍽 고맙게 굴고 나도 그 아저씨가 꼭 마음에 들었어요. 어른들이 저희끼리 말하는 것을 들으니까 그 아저씨는 돌아가신 우리 아버지와 어렸을 적 친구라고요. 어디 먼 데 가서 공부를 하다가 요새 돌아왔는데, 우리 동리 학교 교사로 오게 되었대요. 또 우리 큰외삼촌과도 동무인데, 이 동리에는 하숙도 별로 깨끗한 곳이 없고 해서 우리 사랑으로 와 계시게 되었다고요. 또 우리도 그 아저씨한테서 밥값을 받으면 살림에 보탬도 좀 되고 한다고요.
Tớ không biết chú ấy là người thế nào nhưng ngay từ lần đầu tiên chú đã mến tớ và tớ cũng rất thích chú. Nghe người lớn trong nhà nói chuyện thì chú là bạn thuở nhỏ của bố. Chú đi học xa, dạo này quay về và đến làm thầy giáo ở trường làng tớ. Chú cũng là bạn của cậu lớn. Làng tớ chẳng có nhiều nhà trọ sạch sẽ nên chú đến nhà tớ, sống ở phòng khách. Và nhà tớ nhận tiền cơm của chú để phụ thêm phí sinh hoạt.
그 아저씨는 그림책들이 얼마든지 있어요. 내가 사랑방으로 나가면 그 아저씨는 나를 무릎에 앉히고 그림책들을 보여 줍니다. 또 가끔 과자도 주고요. 어느 날은 점심을 먹고 이내 살그머니 사랑에 나가 보니까 아저씨는 그때에야 점심을 잡수셔요. 그래 가만히 앉아서 점심 잡수는 걸 구경하고 있노라니까, 아저씨가.
Chú có vô vàn sách ảnh. Mỗi khi vào phòng, chú cho tớ ngồi trên đầu gối và cho xem sách ảnh. Thỉnh thoảng chú cũng cho tớ bánh ngọt nữa.Một ngày kia, sau khi ăn trưa xong tớ bước nhè nhẹ vào phòng và thấy chú đang ăn cơm trưa. Tớ ngồi im và xem chú ăn, thế rồi chú hỏi,
“옥희는 어떤 반찬을 제일 좋아하누?”
“Ok-hee thích ăn món gì nhất?”
하고 묻겠지요. 그래 삶은 달걀을 좋아한다고 했더니 마침 상에 놓인 삶은 달걀을 한 알 집어 주면서 나더러 먹으라고 합니다. 나는 그 달걀을 벗겨 먹으면서,
Tớ trả lời rằng mình thích món trứng luộc, thế là chú lấy một quả trứng luộc trên mâm cơm rồi bảo tớ ăn. Tớ lột trứng ăn và hỏi chú,
“아저씨는 무슨 반찬이 제일 맛나우?”
“Chú ơi, vậy chú thấy món nào là ngon nhất ạ?”
하고 물으니까, 그는 한참이나 빙그레 웃고 있더니, “나두 삶은 달걀.”
Chú nhoẻn miệng cười rồi trả lời,“Chú cũng thích trứng luộc.”
하겠지요. 나는 좋아서 손뼉을 짤깍짤깍 치고,
Tớ thích quá nên vỗ tay liên hồi,
“아, 나와 같네. 그럼, 가서 어머니한테 알려야지.”
“Chú giống cháu. Vậy cháu phải ra nói cho mẹ biết mới được.”
하면서 일어서니까, 아저씨가 꼭 붙들면서,
Vừa nói vừa đứng dậy toan đi, thế là chú cản lại,
“그러지 말어.”
“Đừng nói chi con.”
그러시지요. 그래도 나는 한번 맘을 먹은 다음엔 꼭 그대로 하고야 마는 성미지요. 그래 안마당으로 뛰쳐들어가면서,
Nhưng tớ là đứa cố chấp một khi muốn làm gì thì nhất định sẽ làm. Nên tớ phóng nhanh ra sân, kêu lên
“엄마, 엄마, 사랑 아저씨두 나처럼 삶은 달걀을 제일 좋아한대.”
“Mẹ ơi mẹ, chú ở phòng khách cũng giống con, thích trứng luộc nhất.”
하고 소리를 질렀지요.“떠들지 말어.”하고 어머니는 눈을 흘기십니다.
Mẹ liếc mắt rồi rầy tớ“Nào con đừng ồn ào như vậy chứ.”
그러나 사랑 아저씨가 달걀을 좋아하는 것이 내게는 썩 좋게 되었어요. 그것은 그 다음부터는 어머니가 달걀을 많이씩 사게 되었으니까요. 달걀장수 노친네가 오면 한꺼번에 열 알도 사고 스무 알도 사고 그래선 두고두고 삶아서 아저씨 상에도 놓고 또 으레 나도 한 알씩 주고 그래요. 그뿐만 아니라 아저씨한테 놀러 나가면 가끔 아저씨가 책상 서랍 속에서 달걀을 한두 알 꺼내서 먹으라고 주지요. 그래 그 담부터는 나는 아주 실컷 달걀을 많이 먹었어요.
Thế nhưng việc chú thích món trứng đối với tớ là điều vô cùng tuyệt. Từ ngày đó về sau mẹ mua rất nhiều trứng. Mỗi khi bác bán trứng ghé qua, mẹ đều mua cả 10, đến 20 quả trứng một lần, rồi để vậy luộc dần, bày lên mâm cơm cho chú và tớ cũng luôn được một quả. Chẳng những thế mỗi khi đến phòng chú chơi, chú đều lấy trong hộc tủ sách ra một hai quả trứng bảo tớ ăn. Thế là từ ngày đó tớ được ăn trứng đã đời.
나는 아저씨가 아주 좋았어요. 마는 외삼촌은 가끔 툴툴하는 때가 있었어요. 아마 아저씨가 마음에 안 드나 봐요. 아니, 그것보다도 아저씨 상 심부름을 꼭 외삼촌이 하게 되니까 그것이 싫어서 그러나 봐요. 한번은 어머니와 외삼촌이 말다툼하는 것까지 내가 들었어요. 어머니가,
Tớ rất thích chú. Nhưng cậu tớ có lúc lại vùng vằng. Chắc không vừa lòng với chú. Không, có thể vì bị sai bưng mâm cơm vào phòng cho chú nên cậu bực không chừng. Có lần tớ nghe mẹ và cậu càu nhàu với nhau. Mẹ nói,
“야, 또 어디 나가지 말구 사랑에 있다가 선생님 들어오시거든 상 내가야지.” 하고 말씀하시니까, 외삼촌은 얼굴을 찡그리면서,
“Nào, giờ này em còn đi đâu nữa, ở phòng rồi bưng mâm cơm vào cho Thầy chứ.” Thế là cậu nhăn mặt,
“제길, 남 어디 좀 볼일이 있는 날은 으레 끼니 때에 안 들어오고 늦어지니…….”하고 툴툴하겠지요. 그러니까 어머니는,
Cậu bí xị nói “Trời ạ, vậy mấy hôm em đi ra ngoài có việc rồi về trễ, thì Thầy phải ăn trễ chắc…..” Thế là mẹ nói,
“그러니 어짜갔니? 너밖에 사랑 출입할 사람이 어디 있니?”
“Chứ giờ sao? Nhà mình ngoài em ra có ai đi vào phòng Thầy được đâu?”
“누님이 좀 상 들구 나가구려. 요샛세상에 내외합니까!”
“Thì chị mang vào đi. Dạo này sao lại còn phân biệt nam nữ nữa trời!”
어머니는 갑자기 얼굴이 발개지시고 아무 대답도 없이 그냥 외삼촌에게 향하여 눈을 흘기셨습니다.
Bỗng nhiên mặt mẹ đỏ lên rồi không nói thêm lời nào, liếc cậu.
그러니까 외삼촌은 흥흥 웃으면서 사랑으로 나갔지요.
Thế là cậu cười phá lên rồi đi vào phòng khách.
5. 나는 유치원에 가서 창가도 배우고 댄스도 배우고 하였습니다. 유치원 여자 선생님이 풍금을 아주 썩 잘 타요. 그런데 우리 유치원에 있는 풍금은 예배당에 있는 풍금과는 아주 다른데, 퍽 조그마한 것이지마는 소리는 썩 좋아요. 그런데 우리 집 윗간에도 유치원 풍금과 꼭 같이 생긴 것이 놓여 있는 것이 갑자기 생각이 났어요. 그래 그 날 나는 집으로 오는 길로 어머니를 끌고 윗간으로 가서,
Tớ đi mầm non được học hát còn được học múa nữa. Cô giáo mầm non chơi đàn dương cầm rất hay. Cây phong cầm ở lớp mầm non của tớ rất khác với cây đàn phong cầm ở nguyện đường, đàn nhỏ nhưng âm thanh rất hay. Thế nhưng tự nhiên tớ nhớ ra ở phòng bên cạnh phòng khách nhà tớ cũng có một cây phong cầm giống y cây đàn ở lớp mầm non vậy. Hôm đó vừa về đến nhà, tớ kéo mẹ vào căn phòng đó, rồi hỏi mẹ
“엄마, 이거 풍금 아니우?”
“Mẹ ơi, cái này là phong cầm đúng không ạ?”
하고 물으니까, 어머니는 빙그레 웃으시면서,
Mẹ cười rồi nói,
“그렇단다, 그건 어찌 알았니?”
“Đúng rồi con, mà sao con lại biết?”
“우리 유치원에 있는 풍금이 이것과 꼭 같은데 무얼. 그럼 엄마두 풍금 탈 줄 아우?”하고 나는 다시 물었습니다. 그것은 내가 이때껏 한 번도 어머니가 이 풍금 앞에 앉은 것을 본 일이 없기 때문입니다.
“Cây đàn này giống y chang với cây phong cầm ở lớp mầm non của con đấy mẹ”. Tớ lại hỏi tiếp “Vậy mẹ có biết chơi phong cầm không ạ?” Vì từ đó đến giờ tớ chưa lần nào thấy mẹ ngồi trước cây đàn bao giờ.”
어머니는 아무 대답도 아니 하십니다.
Mẹ không trả lời.
“엄마, 이 풍금 좀 타 봐!”
Tới hối thúc,“Mẹ ơi, mẹ đánh phong cầm đi ạ!”
하고 재촉하니까, 어머니 얼굴은 약간 흐려지면서,
Gương mặt mẹ trở nên xa xăm,
“그 풍금은 너의 아버지가 날 사다 주신 거란다. 너의 아버지 돌아가신 후에는 그 풍금은 이 때까지 뚜껑두 한 번 안 열어 보았다…….”
“Cây đàn phong cầm này là bố con mua cho mẹ. Sau khi bố mất mẹ chưa mở nó ra thêm một lần nào nữa….”
이렇게 말씀하시는 어머니 얼굴을 보니까 금방 또 울음보가 터질 것만 같이 보여서 나는 그만,
Nhìn mẹ nói mấy lời này như chừng sắp khóc nên tớ nhanh chóng,
“엄마, 나 사탕 주어.”
“Mẹ ơi, mẹ cho con kẹo đi ạ.”
하면서 아랫방으로 끌고 내려왔습니다.
Nói rồi kéo mẹ xuống nhà dưới.
6. 아저씨가 사랑방에 와 계신 지 벌써 여러 밤을 잔 뒤입니다. 아마 한 달이나 되었지요. 나는 거의 매일 아저씨 방에 놀러 갔습니다. 어머니는 나더러 그렇게 가서 귀찮게 굴면 못쓴다고 가끔 꾸지람을 하시지만 정말인즉 나는 조금도 아저씨를 귀찮게 굴지는 않았습니다. 도리어 아저씨가 나를 귀찮게 굴었지요.
Chú đến ở phòng khách cũng được mấy đêm. Chắc được một tháng rồi. Hầu như ngày nào tớ cũng đến phòng chú chơi. Đôi lần mẹ mắng tớ cứ vào phòng làm phiền chú như vậy là không được nhưng thật tình tớ chẳng làm phiền chú chút nào đâu. Mà ngược lại chú còn làm phiền tớ ý chứ.
“옥희 눈은 아버지를 닮았다. 고 고운 코는 아마 어머니를 닮었지, 고 입하고! 응, 그러냐, 안 그러냐? 어머니도 옥희처럼 곱지, 응?”이렇게 여러 가지로 물을 적도 있었습니다. 그래서 나는,
Có lần chú hỏi liên hồi,“Ok-hee nhà mình có mắt giống bố nè. Rồi chiếc mũi xinh xinh này có lẽ giống mẹ, rồi cái miệng nữa! Cháu có thấy vậy hay không nào? Mẹ cũng xinh giống Ok-hee vậy, đúng không nào?”Thế là, tớ hỏi,
“아저씨, 입때 우리 엄마 못 봤수?”
“Chú ơi, từ trước tới giờ chú chưa thấy mẹ cháu nhỉ?”
하고 물었더니, 아저씨는 잠잠합니다. 그래 나는,
Chú im lặng. Thế là tớ hỏi tiếp,
“우리 엄마 보러 들어갈까?”
“Chú ơi hay chú cháu mình xuống phòng dưới gặp mẹ nhé?”
하면서 아저씨 소매를 잡아당겼더니, 아저씨는 펄쩍 뛰면서,
Nói rồi cứ thế nắm lấy tay áo của chú kéo đi, chú sốt sắng nhảy lên rồi nói,
“아니, 아니, 안 돼. 난 지금 분주해서.”
“Thôi, thôi, không được đâu. Giờ chú bận rồi.”
하면서 나를 잡아끌었습니다. 그러나 정말로는 무슨 그리 분주하지도 않은 모양이었어요. 그러기에 나더러 가란 말도 않고 그냥 나를 붙들고 앉아서 머리도 쓰다듬어 주고 뺨에 입도 맞추고 하면서,
Nói rồi chú kéo tớ lại. Nhưng mà thật tình tớ cảm thấy chú chẳng bận gì cả. Vì chú chẳng nói tớ ra ngoài cho chú làm việc mà cứ giữ tớ lại rồi ngồi xuống xoa đầu, thơm lên má tớ ý chứ. Thế rồi chú cứ liên tục hỏi những câu không đâu,
“요 저고리 누가 해주지? ……밤에 엄마하구 한 자리에서 자니?”라는 등 쓸데없는 말을 자꾸만 물었지요!
“Phần áo trên của Hanbok này ai may cho con thế?.... Buổi tối con ngủ với mẹ hả?”
그러나 웬일인지 나를 그렇게도 귀애해 주던 아저씨도 아랫방에 외삼촌이 들어오면 갑자기 태도가 달라지지요. 이것저것 묻지도 않고 나를 꼭 껴안지도 않고 점잖게 앉아서 그림책이나 보여 주고 그러지요. 아마 아저씨가 우리 외삼촌을 무서워하나 봐요.
Thế nhưng chẳng hiểu sao đang thân thiết vậy nhưng khi cậu đi vào phần phòng phía dưới là thái độ của chú đột nhiên khác hẳn. Chú chẳng hỏi han thêm gì, cũng chẳng ôm tớ nữa mà ngồi chuẩn mực rồi cho tớ xem sách ảnh. Có lẽ chú sợ cậu tớ đấy.
하여튼 어머니는 나더러 너무 아저씨를 귀찮게 한다고 어떤 때는 저녁 먹고 나서 나를 꼭 방 안에 가두어 두고 못 나가게 하는 때도 더러 있었습니다. 그러나 조금 있다가 어머니가 바느질에 정신이 팔리어서 골몰하고 있을 때 몰래 가만히 일어나서 나오지요. 그런 때에는 어머니는 내가 문 여는 소리를 듣고야 퍼뜩 정신을 차려서 쫓아와 나를 붙들지요. 그러나 그런 때는 어머니는 골은 아니 내시고,
Dù gì mẹ cứ bảo tớ đừng làm phiền chú, có khi ăn cơm tối xong là mẹ nhốt tớ trong phòng không cho đi đâu cả. Thế nhưng được một lúc khi mẹ mãi mê may vá thì tớ lén ra ngoài. Khi nghe tiếng mở cửa, mẹ đột nhiên chú ý rồi chạy ra theo bắt lấy tớ. Nhưng mẹ lại nói
“이리 온, 이리 와서 머리 빗고……”
“Vào đây, con vào đây mẹ thắt tóc cho……”
하고 끌어다가 머리를 다시 곱게 땋아 주시지요.
Mẹ dẫn tớ vào rồi thắt tóc gọn gàng.
“머리를 곱게 땋고 가야지. 그렇게 되는 대루 하구 가문 아저씨 숭보시지 않니?”하시면서 새 저고리를 내어 주시는 때도 있었습니다.
“Tóc tai gọn gàng rồi hãy đi con. Cứ vậy mà đi qua phòng chú, con không tôn trọng chú sao?”
하시면서, 또 어떤 때에는 머리를 다 땋아 주시고는, “응, 저구리가 이제 무어냐?”하시면서 새 저고리를 내어 주시는 때도 있었습니다.
Có khi sau khi thắt tóc xong mẹ lại nói,“Bé ơi, sao phần áo trên của Hanbok lại thế này con?”Rồi mẹ thay phần áo trên cho tớ.
7. 어떤 토요일 오후였습니다. 아저씨는 나더러 뒷동산에 올라가자고 하셨습니다. 나는 너무나 좋아서 가자고 그러니까, 아저씨가,
Vào buổi chiều hôm thứ bảy, chú rủ tớ lên ngọn núi phía sau nhà. Tớ thích quá nên đồng ý đi ngay, thế là chú nói,“Con chạy vào xin phép mẹ rồi đi con.”
“들어가서 어머님께 허락 맡고 온.”하십니다. 참 그렇습니다. 나는 뛰쳐들어가서 어머니께 허락을 맡았습니다. 어머니는 내 얼굴을 다시 세수시켜 주고 머리도 다시 땋고 그리고 나서는 나를 아스러지도록 한번 몹시 껴안았다가 놓아 주었습니다.
Đúng, phải xin phép mẹ chứ nhỉ. Tớ chạy vào xin phép mẹ. Mẹ rửa mặt lại cho tớ, thắt tóc, ôm chặt lấy tớ vào lòng rồi nói to
“너무 오래 있지 말고, 응.”하고 어머니는 크게 소리치셨습니다. 아마 사랑 아저씨도 그 소리를 들었을 거야요.
“Đừng đi lâu quá nhé.” Mẹ nói to vậy chắc chú cũng nghe luôn ý.
뒷동산에 올라가서는 정거장을 한참 내려다보았으나 기차는 안 지나갔습니다. 나는 풀잎을 쭉쭉 뽑아 보기도 하고 땅에 누운 아저씨의 다리를 가서 꼬집어 보기도 하면서 놀았습니다. 한참 후에 아저씨가 손목을 잡고 내려오는데 유치원 동무들을 만났습니다.
Khi leo lên dãy núi phía sau nhà, tớ phóng tầm mắt xuống nhà ga nhưng không có tàu chạy qua. Tớ nhổ cỏ rồi chạy đến cù chân chú đang nằm dưới đất. Một lúc sau chú nắm cổ tay của tớ đi về nhà thì gặp mấy bạn cùng lớp mầm non của tớ.
“옥희가 아빠하구 어디 갔다 온다, 응.”
“Bạn Ok-hee với bố đi đâu về đấy.”
하고 한 동무가 말하였습니다. 그 아이는 우리 아버지가 돌아가신 줄을 모르는 아이였습니다. 나는 얼굴이 빨개졌습니다. 그때 나는 얼마나 이 아저씨가 정말 우리 아버지였더라면 하고 생각했는지 모릅니다. 나는 정말로 한 번이라도,
Một người bạn của tớ nói. Bạn này không biết bố tớ đã qua đời. Mặt tớ đỏ lên. Lúc đó tớ thật sự ước chú là bố của tớ. Tớ thật sự mong một lần được gọi,
“아빠!”
“Bố ơi!”
하고 불러 보고 싶었습니다. 그리고 그날 그렇게 아저씨하고 손목을 잡고 골목골목을 지나오는 것이 어찌도 재미가 좋았는지요.
Và ngày hôm đó tớ và chú nắm tay nhau tung tăng đi qua các con hẻm, sao mà vui thế không biết.
나는 대문까지 와서,“난 아저씨가 우리 아빠래문 좋겠다.”
Lúc đến cổng nhà đột nhiên tớ buột miệng nói,“Cháu ước gì chú là bố của cháu.”
하고 불쑥 말했습니다. 그랬더니 아저씨는 얼굴이 홍당무처럼 빨개져서 나를 몹시 흔들면서,
Thế là mặt chú đỏ rực lên rồi khua tay nói với tớ,
“그런 소리하면 못써.”
“Những lời này không được nói ra đâu con.”
하고 말하는데 그 목소리가 몹시 떨렸습니다. 나는 아저씨가 몹시 성이 난 것처럼 보여서 아무 말도 못 하고 안으로 뛰어들어갔습니다. 어머니가,
Giọng chú run run lên. Tớ nghĩ chú đang rất giận nên nín thinh, cứ vậy chạy vào trong nhà. Thấy tớ mẹ hỏi,
“어디까지 갔던?”
“Con gái hôm nay đã đi những đâu nè?”
하고 나와 안으며 묻는데, 나는 대답도 못 하고 그만 훌쩍훌쩍 울었습니다. 어머니는 놀라서,
Mẹ vừa hỏi vừa ôm tớ vào lòng nhưng tớ chẳng thốt ra được lời nào mà cứ oà lên khóc nức nở. Mẹ hoảng hốt rồi liên tục hỏi,
“옥희야, 왜 그러니? 응?”
“Ok-hee ơi, sao thế con? Sao thế?”
하고 자꾸만 물었으나 나는 아무 대답도 못 하고 울기만 했습니다.
Tớ không trả lời mà chỉ ôm mẹ khóc.
(Còn tiếp)
ml dịch
Xem phần 1 tại đây: 사랑방 손님과 어머니 - 주요섭 (Chú ở phòng khách và mẹ - Joo Yo-seop) (Phần 1) (hanngushb.vn)