인연 - 피천득 (Nhân duyên- Pi Cheon-tuk)

Có người chúng ta chỉ gặp một lần rồi mãi không được tái ngộ dù nỗi nhớ dâng trào, sống mà không được gặp nhau dù cả đời này chúng ta mãi không quên hình bóng đó.

인연 - 피천득 (Nhân duyên- Pi Cheon-tuk)
Hình minh họa: Internet

지난 사월 춘천에 가려고 하다가 못 가고 말았다. 나는 성심여자대학에 가보고 싶었다. 그 학교에 어느 가을 학기, 매주 한 번씩 출강한 일이 있다. 힘드는 출강을 한 학기 하게 된 것은, 주 수녀님과 김 수녀님이 내 집에 오신 것에 대한 예의도 있었지만 나에게는 사연이 있었다.

Tháng tư vừa qua tôi định đến Chuncheon, cuối cùng lại lỡ hẹn không đi được. Tôi muốn đến Đại học nữ Seong Sim. Tôi có lớp vào một buổi trong tuần tại ngôi trường này ở một học kỳ mùa thu nào đó. Lý do tôi nhận giảng một học kỳ vất vả như vậy, cũng vì nể cái tình mà sơ Joo và sơ Kim đến tận nhà để mời, nhưng thật ra còn vì một nỗi niềm khác.

수십년 전 내가 열일곱 되던 봄, 나는 동경에 간 일이 있다. 어떤 분의 소개로 사회 교육가 미우라 선생 댁에 유숙을 하게 되었다. 시바꾸 시로가 네에 있는 그 집에는 주인 내외와 어린 딸 세 식구가 살고 있었다. 하녀도 서생도 없었다. 눈이 예쁘고 웃는 얼굴을 하는 아사코는 처음부터 나를 오빠같이 따랐다. 아침에 낳았다고 아사코라는 이름을 지어주었다고 하였다.

Mùa xuân của mấy mươi năm trước khi đang là một chàng trai 17 tuổi, tôi từng đến Đông Kinh. Qua giới thiệu, tôi được đến tá túc tại nhà thầy Miura, một nhà giáo dục xã hội. Nhà thầy ở vùng Shibaku Shirokane, trong nhà chỉ có ba người gồm vợ chồng thầy và cô con gái nhỏ. Không có người hầu và cũng không có người trọ học. Asako với đôi mắt đẹp và gương mặt cười tươi ngay từ ngày đầu gặp gỡ, luôn theo và coi tôi như một người anh. Em nói vì sinh vào sáng sớm nên được đặt tên là Asako.

그 집 뜰에는 큰 나무들이 있었고 일년초 꽃도 많았다. 내가 간 이튿날 아침, 아사코는 '스위트피'를 따다가 꽃병에 담아 내가 쓰게 된 책상 위에 놓아주었다. '스위트피'는 아사코같이 어리고 귀여운 꽃이라고 생각하였다. 성심 여학원  소학교 일 학년인 아사코는 어느 토요일 오후 나와 같이 저희 학교까지 산보를 갔었다. 유치원부터 학부까지 있는 카톨릭 교육 기관으로 유명한 이 여학원은 시내에 있으면서 큰 목장까지 가지고 있었다. 아사코는 자기 신발장을 열고 교실에서 신는 하얀 운동화를 보여주었다.

Trên sân nhà có nhiều cây cổ thụ và các loài hoa dại đua nhau nở rộ. Vào sáng ngày hôm sau tôi đến, Asako hái những nhành “sweet pea (hoa đậu thơm)” cắm vào bình rồi đặt lên bàn cho tôi. Tôi nghĩ những bông hoa ‘sweet pea’ dễ thương và tươi trẻ như Asako vậy. Asako khi đó đang học lớp một trường tiểu học nữ Seong Sim. Vào một buổi tối thứ bảy, em với tôi dạo bộ đến trường.Trường em nằm ở nội thành và có cả một nông trại lớn vốn nổi tiếng là trường nữ công giáo có hệ giảng dạy từ bậc mầm non tới đại học. Asako mở tủ giày và cho tôi xem đôi giày thể thao trắng mà em mang trong lớp.

내가 동경을 떠나던 날 아침, 아사코는 내 목을 안고 내 뺨에 입을 맞추고, 제가 쓰던 작은 손수건과 제가 끼던 작은 반지를 이별의 선물로 주었다. 옆에서 보고 있던 선생 부인은 웃으면서 "한 십년 지나면 좋은 상대가 될 거예요" 하였다. 나는 얼굴이 더워지는 것을 느꼈다. 나는 아사코에게 안델센의 동화책을 주었다.

Vào buổi sáng ngày tôi rời Đông Kinh, Asako quàng lên cổ và hôn lên má tôi. Tôi tặng em chiếc khăn tay và chiếc nhẫn đang đeo làm quà từ biệt. Vợ thầy đứng bên cạnh nhìn bọn tôi và cười bảo “Chừng 10 năm nữa hai đứa sẽ trở thành một cặp đôi đẹp”. Tôi cảm nhận được mặt mình nóng rang. Tôi còn tặng Asako cuốn truyện thiếu nhi của nhà văn Andersen.

그후 십 년이 지나고 삼사 년이 더 지났다. 그동안 나는 국민학교 일 학년 같은 예쁜 여자 아이를 보면 아사코 생각을 하였다. 내가 두번째 동경에 갔던 것도 사월이었다. 동경역 가까운 데 여관을 정하고 즉시 미우라 댁을 찾아갔다. 아사코는 어느덧 청순하고 세련되어 보이는 영양(令孃)이 되어 있었다. 그 집 마당에 피어 있는 목련꽃과도 같이,그때 그는 성심 여학원 영문과 삼 학년이었다. 나는 좀 서먹서먹했으나, 아사코는 나와의 재회를 기뻐하는 것 같았다. 아버지 어머니가 가끔 내 말을 해서 나의 존재를 기억하고 있었나 보다.

Sau đó mười năm qua đi, thêm ba bốn năm nữa trôi qua. Suốt thời gian đó, mỗi khi nhìn thấy những cô bé học lớp một với đôi mắt đẹp, tôi lại nghĩ về Asako. Lần thứ hai đến Đông Kinh cũng vào tháng tư. Ngay sau khi tìm được một quán trọ gần nhà ga Đông Kinh, tôi lập tức đến nhà thầy Miura. Mới đó mà Asako đã trở thành một cô gái thanh thuần và trang nhã. Em giống đóa mộc liên đang nở trên sân nhà, lúc này em là sinh viên năm ba ngành Ngữ văn Anh, trường nữ Seong Sim. Tôi có hơi ngại ngùng nhưng Asako dường như rất vui khi gặp lại. Chắc em vẫn nhớ vì thỉnh thoảng bố mẹ có nhắc đến tôi.

그날도 토요일이었다. 저녁 먹기 전에 같이 산책을 나갔다. 그리고 계획하지 않은 발걸음은 성심 여학원 쪽으로 옮겨져 갔다. 캠퍼스를 두루 거닐다가 돌아올 무렵, 나는 아사코 신발장은 어디 있느냐고 물어보았다. 그는 무슨 말인 가하고 나를 쳐다보다가, 교실에는 구두를 벗지 않고 그냥 들어간다고 하였다. 그리고는 갑자기 뛰어가서 그날 잊어버리고 교실에 두고 온 우산을 가지고 왔다.

Ngày hôm đó cũng là thứ bảy. Trước bữa tối chúng tôi ra ngoài tản bộ. Và bước chân vô định dẫn lối đến trường nữ Seong Sim. Chúng tôi đi quanh khuôn viên trường và phải đến khi chuẩn bị về tôi mới hỏi Asako, tủ giày em ở đâu. Em nhìn tôi ra điều như không hiểu tôi đang hỏi gì và em nói trong lớp học không cần tháo giày mà cứ vậy đi vào thôi. Đột nhiên em vụt chạy rồi quay về với chiếc ô em bỏ quên trên lớp ngày hôm đó.

지금도 나는 여자 우산을 볼 때면 연두색이 고왔던 그 우산을 연상한다. <쉘부르의 우산>이라는 영화를 내가 그렇게 좋아한 것도 아사코의 우산 때문인가 한다. 아사코와 나는 밤 늦게까지 문학 이야기를 하다가 가벼운 악수를 하고 헤어졌다. 새로 출판된 버지니아 울프의 소설 <세월>에 대해서도 이야기 한 것 같다.

Bây giờ mỗi khi nhìn thấy những chiếc ô dành cho các cô gái, tôi lại hồi niệm về chiếc ô dễ thương màu xanh nhạt ngày hôm đó. Điều khiến tôi yêu thích bộ phim <Những chiếc ô ở Cherbourg> đến vậy dường như cũng vì chiếc ô của Asako. Tối đó tôi và Asako nói chuyện văn chương cho đến khuya và chúng tôi khẽ cầm tay nhau rồi chia tay. Dường như chúng tôi nói về tiểu thuyết <Năm tháng thời gian> mới xuất bản của Virginia Woolf.

그후 또 십여 년이 지났다. 그동안 제2차 세계대전이 있었고 우리나라가 해방이 되고 또 한국 전쟁이 있었다. 나는 어쩌다 아사코 생각을 하곤 했다. 결혼은 하였을 것이요, 전쟁 통에 어찌 되지나 않았나, 남편이 전사하지 않았나 하고 별별 생각을 다하였다.

Sau đó lại hơn mười năm nữa trôi qua. Suốt thời gian đó thế chiến thứ hai nổ ra, rồi đất nước được giải phóng, và lại bước vào nội chiến liên Triều. Tôi vẫn luôn nghĩ về Asako. Tôi nghĩ nhiều chuyện lắm từ việc chắc em đã lấy chồng, không biết em có gặp chuyện gì trong chiến tranh không, còn nghĩ không biết chồng em có hi sinh trong chiến tranh không.

1954년 처음 미국 가던 길에 나는 동경을 들러 미우라 댁을 찾아갔다. 뜻밖에 그 동네가 고스란히 그대로 남아 있었다. 그리고 미우라 선생 네는 아직도 그 집에서 살고 있었다. 선생 내외분은 흥분된 얼굴로 나를 맞이하였다. 그리고 한국이 독립이 돼서 무엇보다도 잘 됐다고 치하를 하였다.

Năm 1954 khi đang trên đường qua Mỹ lần đầu tiên tôi ghé đến Đông Kinh và tìm đến nhà thầy Miura. Thật bất ngờ khi nơi đó vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Và nhà thầy Miura vẫn ở chỗ cũ. Vợ chồng thầy vui mừng nói rằng Hàn Quốc độc lập là việc tốt nhất con nhỉ.

아사코는 전쟁이 끝난 후 맥아더 사령부에서 번역 일을 하고 있다가 거기서 만난 일본인 2세와 결혼을 하고 따로 나서 산다는 것이었다. 아사코가 전쟁 미망인이 되지 않은 것은 다행이었다. 그러나 2세와 결혼하였다는 것이 마음에 걸렸다. 만나고 싶다고 그랬더니 어머니가 아사코의 집으로 안내해 주었다. 뾰족 지붕에 뾰족 창문들이 있는 작은 집이었다. 이십여 년 전 내가 아사코에게 준 동화책 겉장에 있는 집도 이런 집이었다."아, 이쁜 집! 우리 이담에 이런 집에서 같이 살아요." 아사코의 어린 목소리가 지금도 들린다. 십년쯤 미리 전쟁이 나고 그만큼 일찍 한국이 독립되었더라면 아사코의 말대로 우리는 같은 집에서 살 수 있게 되었을지도 모른다. 뾰족 지붕에 뾰족 창문들이 있는 집이 아니라도 이런 부질없는 생각이 스치고 지나갔다.

Vợ chồng thầy nói khi chiến tranh kết thúc, Asako làm công tác dịch thuật ở Bộ phận tiểu liên MacArthur và ở đó em gặp một người Nhật lai rồi kết hôn và dọn ra ở riêng. Tôi thấy may mắn vì Asako không phải trở thành góa phụ trong chiến tranh. Thế nhưng lòng tôi không yên khi nghe em lấy một người con lai. Tôi nói mình muốn được gặp lại, nên mẹ em đã chỉ đường cho tôi. Đó là một ngôi nhà nhỏ có những cánh cửa sổ nhọn dưới mái nhà nhọn. Nó giống hệt ngôi nhà trên trang bìa cuốn truyện thiếu nhi, hơn hai mươi năm trước tôi đã tặng cho em. Giờ phút này bên tai như vẫn đang nghe giọng Asako nói với tôi khi ấy “Ôi, một ngôi nhà đẹp quá! Sau này em với anh sẽ cùng sống trong ngôi nhà thế này anh nhé.” Giá mà chiến tranh nổ ra sớm hơn khoảng mười năm và, Hàn Quốc độc lập cũng sớm được bằng chừng ấy thời gian, thì biết đâu chúng tôi đã có thể sống với nhau dưới một mái nhà như lời Asako nói. Dù không được là một ngôi nhà với những cánh cửa sổ nhọn dưới một mái nhà nhọn cũng được, một suy nghĩ như vậy thoáng lên trong tôi.

그 집에 들어서자 마주친 것은 백합같이 시들어가는 아사코의 얼굴이었다. <세월>이란 소설 이야기를 한 지 십 년이 더 지났었다. 그러나 그는 아직 싱싱하여야 할 젊은 나이다. 남편은 내가 상상한 것과 같이 일본 사람도 아니고, 미국 사람도 아닌 그리고 진주군 장교라는 뽐내는 것 같은 사나이였다.

Vừa bước vào cổng, đập vào mắt tôi là gương mặt của Asako đang héo rũ như một bông hoa bách hợp. Phải hơn mười năm kể từ ngày chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau về cuốn tiểu tuyết <Năm tháng thời gian >. Thế nhưng lẽ ra giờ này em phải tươi xinh vì em vẫn đang còn trẻ mà. Chồng em như tôi đã tưởng tượng không hẳn là người Nhật cũng không hẳn là người Mỹ. Anh ta toát lên dáng vẻ của một anh lính thuộc quân đội chiếm đóng.

아사코와 나는 절을 몇 번씩 하고 악수도 없이 헤어졌다. 그리워하는 데도 한 번 만나고는 못 만나게 되기도 하고 일생을 못 잊으면서도 아니 만나고 살기도 한다. 아사코와 나는 세 번 만났다. 세번째는 아니 만났어야 좋았을 것이다. 오는 주말에는 춘천에 갔다 오려 한다. 소양강 가을 경치가 아름다울 것이다.

Asako với tôi cúi chào đến mấy lần, không nắm tay mà cứ thế tạm biệt nhau. Có người chúng ta chỉ gặp một lần rồi mãi không được tái ngộ dù nỗi nhớ dâng trào, sống mà không được gặp nhau dù cả đời này chúng ta mãi không quên hình bóng đó. Asako và tôi gặp nhau ba lần. Giá mà lần gặp thứ ba không diễn ra thì có lẽ đã tốt hơn. Cuối tuần này tôi cũng định đi Chuncheon. Chắc hẳn cảnh vào thu trên dòng Soyang sẽ đẹp lắm.

ml dịch