사랑방 손님과 어머니 - 주요섭 (Chú ở phòng khách và mẹ - Joo Yo-seop) (Phần 3)

사랑방 손님과 어머니 - 주요섭                                     
       (Chú ở phòng khách và mẹ -                                                                                                                       Joo Yo-seop) (Phần 3)

8. 이튿날은 일요일인 고로 나는 어머니와 함께 예배당에 가려고 차리고 나서 어머니가 옷을 갈아입는 동안 잠깐 사랑에를 나가 보았습니다. ‘아저씨가 아직두 성이 났나?” 하고 가만히 방 안을 들여다보았더니 책상에 앉아서 무엇을 쓰고 있던 아저씨가 내다보면서 빙그레 웃었습니다. 그 웃음을 보고 나는 마음을 놓았습니다. 아저씨가 지금은 성이 풀린 것이 확실하니까요. 아저씨는 나를 이리 보고 저리 보고 훑어보더니,

Ngày hôm sau, chủ nhật, sau khi chuẩn bị đi nhà thờ với mẹ xong xuôi, trong lúc mẹ đang thay đồ tớ vào phòng khách một lát. Tớ nghĩ bụng ‘chú vẫn đang giận hay sao nhỉ?, rồi cứ vậy đứng ngó vào phòng. Lúc này chú đang ngồi ở bàn và viết gì đó, nhìn thấy tớ chú nở nụ cười tươi. Chú cười, tớ thấy yên tâm. Vì tớ chắc chắn chú đã nguôi giận. Chú ngó nghiêng nhìn tớ rồi hỏi,

“옥희 오늘 어디 가노? 저렇게 곱게 채리구.” 하고 물었습니다.

“Hôm nay Ok-hee đi đâu thế? Sao lại mặc đẹp thế kia.”

“엄마하고 예배당에 가.”

“Cháu đi lễ với mẹ ạ.”

“예배당에?”

“Đi lễ?”

하고 나서 아저씨는 잠시 나를 멍하니 바라다보더니,

Chú ngẩn ra nhìn tớ một lúc rồi hỏi

“어느 예배당에?”하고 물었습니다.

“Đi lễ ở đâu vậy con?”

“요 앞에 예배당에 가지 뭐.”

“Dạ ngay trước đây thôi ạ.”

“응? 요 앞이라니?”

“Ủa? ngay trước đây?”

이때 안에서,“옥희야.”하고 부드럽게 부르는 어머니 목소리가 들리었습니다.

Đúng lúc đấy giọng dịu dàng của mẹ vang lên,“Ok-hee ơi.”

나는 얼른 안으로 뛰어들어오면서 돌아다보니까, 아저씨는 또 얼굴이 빨갛게 성이 났겠지요. 내 원, 참으로 무슨 일로 요새는 아저씨가 그렇게 성을 잘 내는지 알 수 없었습니다.

Tớ lại thấy mặt chú đỏ lên, chắc chú lại giận vì tớ mới vừa vào lại đi ngay. Thật tình tớ chẳng biết vì chuyện gì mà dạo này chú hay giận thế nữa.

예배당에 가서 찬미하고 기도하다가 기도하는 중간에 갑자기 나는, ‘혹시 아저씨두 예배당에 오지 않았나?’하는 생각이 나서 눈을 뜨고 고개를 들어 남자석을 바라다보았습니다. 그랬더니 하, 바로 거기에 아저씨가 와 앉아 있겠지요. 그런데 아저씨는 어른이면서도 눈 감고 기도하지 않고 우리 아이들처럼 눈을 번히 뜨고 여기저기 두리번두리번 바라봅니다. 나는 얼른 아저씨를 알아보았는데 아저씨는 나를 못 알아보았는지 내가 빙그레 웃어 보여도 웃지도 않고 멀거니 보고만 있겠지요. 그래 나는 손을 흔들었지요. 그러니까 아저씨는 얼른 고개를 숙이고 말더군요.

Đến nhà thờ, lúc đang hát thánh ca và cầu nguyện tớ đột nhiên lại nghĩ “có khi nào chú cũng đi lễ không nhỉ?”. Thế là tớ mở mắt, nghiêng đầu hướng nhìn về chỗ ngồi dành cho nam. Trời, chú đang ngồi ngay ở đó. Chú là người lớn mà cũng không nhắm mắt cầu nguyện, cứ mở to rồi ngó nghiêng như bọn nhóc chúng tớ vậy. Tớ nhìn ra chú ngay nhưng hình như chú chẳng thấy tớ hay sao, mà khi tớ cười, chú cũng chẳng cười, cứ nhìn mông lung thôi. Tớ vẫy vẫy cánh tay. Thế là chú nhanh chóng cúi mặt xuống.

그 때에 어머니가 내가 팔 흔드는 것을 깨닫고 두 손으로 나를 붙들고 끌어당기더군요. 나는 어머니 귀에다 입을 대고,

Lúc này mẹ nhận ra tớ đang vẫy tay nên giữ lại. Tớ thầm thì vào tai mẹ,

“저기 아저씨두 왔어.”

“Chú đến đó mẹ.”

하고 속삭이니까 어머니는 흠칫하면서 내 입을 손으로 막고 막 끌어 잡아다가 앞에 앉히고 고개를 누르더군요. 보니까 어머니가 또 얼굴이 홍당무처럼 빨개졌군요.

Mẹ giật mình rồi lấy tay che miệng tớ, giữ chặt rồi chỉnh tớ ngồi thẳng về trước. Mặt mẹ lại ửng lên như củ cải đỏ vậy.

그 날 예배는 아주 젬명이었어요. 웬일인지 예배 다 끝날 때까지 어머니는 성이 나서 강대만 향하여 앞으로 바라보고 앉았고, 이전 모양으로 가끔 나를 내려다보고 웃는 일이 없었어요. 그리고 아저씨를 보려고 남자석을 바라다보아도 아저씨도 한번도 바라다보아 주지 않고 성이 나서 앉아 있고, 어머니는 나를 보지도 않고 공연히 꽉꽉 잡아당기지요. 왜 모두들 그리 성이 났는지! 나는 그만 으아 하고 한번 울고 싶었어요. 그러나 바로 멀지 않은 곳에 우리 유치원 선생님이 앉아 있는 고로 울고 싶은 것을 아주 억지로 참았답니다.

Buổi cầu nguyện hôm đó không giống thường ngày cho lắm. Không biết có chuyện gì mà sau khi lễ kết thúc mẹ vẫn giận, cứ ngồi nhìn lên bục giảng kinh. Mấy lần trước mẹ hay nhìn tớ và cười nhưng hôm nay thì không có. Thế là tớ lại nhìn về chỗ ngồi dành cho nam để nhìn chú mà chú chẳng ngó tớ lấy một lần, vẫn đang ngồi đỏ mặt giận ý. Rồi mẹ cũng không nhìn tớ, chẳng hiểu sao cứ thế mà giữ chặt lấy tớ. Sao hai người cứ giận đỏ mặt vậy không biết! Tớ muốn la lên rồi khóc một lần cho đã. Thế nhưng phía xa xa có cô giáo mầm non của tớ đang ngồi nên tớ dù muốn khóc cũng phải nén lại đấy chứ.

9. 내가 유치원에 입학한 후 처음 얼마 동안은 유치원에 갈 때나 올 때나 외삼촌이 바래다주었습니다. 그러나 여러 밤을 자고 난 뒤에는 나 혼자서도 넉넉히 다니게 되었어요. 그러나 언제나 내가 유치원에서 돌아오는 때면 어머니가 옆대문 (우리 집에는 대문이 사랑대문과 옆대문 둘이 있어서 어머니는 늘 이 옆대문으로만 출입하시는 것이었습니다) 밖에 기다리고 섰다가 내가 달음질쳐 가면, 안고 집 안으로 들어가곤 하는 것이었습니다.

Sau khi đi học ở trường mầm non, mấy buổi đầu ngày nào cậu cũng đưa đón tớ. Nhưng sau đó thì tớ tự đi một mình. Lúc nào đi học vừa về tới cổng phụ (nhà tớ có hai cổng, cổng nối với phòng khách – cổng chính, và cổng bên hông – cổng phụ, mẹ tớ luôn đi bằng cổng này) thì đều thấy mẹ đang đứng chờ, tớ chạy ùa vào lòng mẹ, mẹ ôm tớ rồi cùng đi vào nhà.

그런데 하루는 어떤 일인지 어머니가 대문간에 보이지를 않겠지요. 어떻게도 화가 나던지요. 물론 머릿속으로는, ‘아마 외할머니댁에 가셨나 부다’ 하고  생각했지마는 하여튼 내가 돌아왔는데 문간에서 기다리지 않고 집을 떠났다는 것이 몹시 나쁘게 생각되더군요. 그래서 속으로,

Thế nhưng có một ngày, không biết vì chuyện gì mà không thấy mẹ đứng chờ bên cổng. Tớ hơi dỗi. Mặc dù trong lòng tớ nghĩ ‘chắc mẹ qua nhà ngoại’ nhưng mẹ lại không ra cổng chờ tớ đi học về nên tớ rất không vui. Trong lòng lại nghĩ,

‘오늘 엄마를 좀 곯려야겠다’ 하고 생각하고 있는데, 옆대문 밖에서,

‘Hôm nay phải cho mẹ lo một bữa mới được’, đúng lúc đó thì từ phía cổng bên hông vang lên tiếng của mẹ,

“아이고, 얘가 원 벌써 왔나?”하는 어머니 목소리가 들리더군요. 그 순간 나는 얼른 신을 벗어 들고 안방으로 뛰어들어가서 벽장 문을 열고 그 속에 들어가서 숨어 버렸습니다.

“Con bé về rồi sao nhỉ?”Lúc đó tớ vội vàng cởi và cầm đôi giày lên, chạy vào phòng, mở cửa buồng, chui vào trốn bên trong.

“옥희야, 옥희 너, 여태 안 왔니?”하는 어머니 목소리가 바로 뜰에서 나더니,

Lúc này nghe tiếng vọng từ sân vào,

“Ok-hee ơi, Ok-hee, con về chưa?

“여태 안 왔군.”하면서 밖으로 나가는 모양이었습니다.

Gọi rồi mẹ lại nói “con bé vẫn chưa về”, rồi hình như mẹ đi ra ngoài.

나는 재미가 나서 혼자 흐흥흐흥 웃었습니다.  한참을 있더니 집에서는 온통 야단이 났습니다. 어머니 목소리도 들리고 외할머니 목소리도 들리고 외삼촌 목소리도 들리고!

Thấy thú vị nên tớ cười sặc sụa. Một lúc lâu sau, hình như trong nhà đang loạn cả lên. Tớ nghe giọng mẹ, giọng ngoại và cả giọng của cậu nữa!

“글쎄, 하루 종일 집이라곤 안 떠났다가 옥희 유치원 파하고 오문 멕일 과자가 없기에 어머님댁에 잠깐 갔다 왔는데 고 동안에 이런 변이 생긴걸……” 하는 것은 어머니 목소리.

Mẹ tớ nói,“Cả ngày con ở nhà, lúc con thấy hết bánh để Ok-hee đi học về ăn nên con chạy qua nhà mẹ một lúc thôi mà sao lại thành ra như vầy…”

“글쎄 유치원에서 벌써 이십 분 전에 떠났다는데 원 중간에서…..” 하는 것은 외할머니 목소리.

Rồi giọng của ngoại,“Nhà trẻ đã tan được 20 phút rồi, có khi nào đi học về giữa đường…”

이윽고 어머니의 울음 소리가 가늘게 들렸습니다.외할머니는 무어라고 중얼중얼 이야기하는 모양이었습니다. ‘이젠 그만하고 나갈까?’ 하고도 생각했으나, ‘지난 주일날 예배당에서 성냈던 앙갚음을 해야지’ 하는 생각이 나서 나는 그냥 벽장 안에 누워 있었습니다. 벽장 안은 답답하고 더웠습니다. 그래서 이윽고 부지중에 나는 슬며시 잠이 들고 말았습니다.

Tự nhiên tớ nghe tiếng khóc của mẹ. Hình như bà nói lẩm bẩm cái gì đó. Lúc này tớ nghĩ bụng “Hay giờ không trốn nữa nhỉ?”, nhưng rồi lại nghĩ “phải trả đũa chuyện mình bị giận trong buổi cầu nguyện tuần trước cái đã”. Thế là cứ vậy tớ nằm trong buồng. Trong này vừa nóng vừa bí bách. Nằm một lúc chẳng biết sao tớ ngủ quên mất.

얼마 동안이나 잤는지요? 이윽고 잠을 깨어 보니 아까 내가 벽장 안으로 들어왔던 것은 잊어버리고 참 이상스러운 데에 내가 누워 있거든요. 어두컴컴하고 좁고 덥고…… 나는 갑자기 무서운 생각이 나서 엉엉 울기 시작했지요. 그러자 갑자기 어디 가까운 데서 어머니의 외마딧소리가 나더니 벽장 문이 벌컥 열리고 어머니가 달려들어서 나를 안아 내렸습니다.

Không biết tớ đã ngủ bao lâu nữa? Lúc thức dậy tớ quên bén việc khi nãy lẻn vào buồng nên khi thức dậy thấy mình nằm ở một chỗ lạ hoắc. Vừa tối, vừa hẹp lại vừa nóng… Bỗng nhiên tớ hốt hoảng rồi khóc rống lên. Rồi ở đâu đây rất gần, tớ nghe tiếng mẹ la lên, rồi tiếng cửa mở. Mẹ hớt hải chạy vào ôm tớ.

“요 망할것아.”하면서 어머니는 내 엉덩이를 댓 번 때렸습니다. 나는 더욱더 소리를 내서 울었습니다. 그때에는 어머니는 나를 끌어안고 어머니도 따라 울었습니다.

Mẹ vừa phát vào mông tớ năm cái vừa la,“Sao lại hư thế này.”Tớ càng khóc to hơn. Đến lúc này mẹ ôm chặt tớ vào lòng và cũng khóc theo.

“옥희야, 옥희야, 응 인젠 괜찮다. 엄마 여기 있지  않니, 응, 울지마라, 옥희야.엄마는 옥희 하나문 그뿐이다. 옥희 하나만 바라구 산다. 옥희야, 울지 마라. 응, 울지 마라.”

“Ok-hee ơi, Ok-hee, không có chuyện gì nữa rồi con. Mẹ đây mà, con đừng khóc nữa nhé Ok-hee. Mẹ chỉ cần mình Ok-hee thôi. Cả đời này mẹ chỉ cần một mình Ok-hee thôi. Ok-hee đừng khóc. Đừng khóc nữa con.”

이렇게 어머니는 나더러 자꾸 울지 말라고 하면서도 어머니는 그치지 않고 그냥 자꾸자꾸 울었습니다. 외할머니는,

Mẹ cứ nói tớ đừng khóc nhưng mẹ cứ khóc không ngừng. Rồi ngoại lên tiếng

“윈 고것이 도깨비가 들렸단 말일까, 벽장 속엔 왜 숨는담.”

“Bị gì nhập mà lại đi trốn vào buồng.”

하고 앉아 있고, 외삼촌은,“에, 재수, 메유다.”하면서 밖으로 나갔습니다.

“Cái con này, làm việc không đâu không à.”

Cậu la rồi bỏ ra ngoài.

10.이튿날 유치원을 파하고 집으로 오게 된 때 나는 갑자기 어제 벽장 속에 숨었다가 어머니를 몹시 울게 했던 생각이 나서 집으로 돌아가기가 어쩐지 부끄러워졌습니다. ‘오늘은 어머니를 좀 기쁘게 해드려얄 텐데…. 무엇을 갖다 드리문 기뻐할까?’ 하고 생각했습니다. 그러자 문득 유치원 안에 선생님 책상 위에 놓여 있던 꽃병 생각이 났습니다. 그 꽃병에는 나는 이름도 모르나 곱고 빨간 꽃이 꽂히어 있었습니다. 그 꽃은 개나리도 아니고 진달래도 아니었습니다. 그런 꽃은 나도 잘 알고 또 그런 꽃은 벌써 피었다가 져버린 후였습니다. 무슨 서양꽃이려니 하고 나는 생각하였습니다. 나는 우리 어머니가 꽃을 사랑하는 줄을 잘 압니다. 그래서 그 꽃을 갖다가 드리면 어머니가 몹시 기뻐하려니 하고 생각하였습니다.

Ngày hôm sau, khi tan học ở trường, nghĩ lại chuyện hôm qua trốn trong buồng khiến cho mẹ khóc mà tớ thấy xấu hổ khi về nhà. Thế là tớ nghĩ “hôm nay phải làm cho mẹ vui mới được… phải tặng gì thì mẹ mới vui nhỉ?”. Lúc này trong đầu tớ chỉ toàn là hình ảnh bình hoa trên bàn cô giáo ở lớp mầm non. Trong bình có cắm mấy bông hoa màu đỏ, đẹp tớ chẳng biết tên. Đó không phải chuông vàng cũng chẳng phải đỗ quyên. Hai hoa này tớ biết, mà thời điểm này đang lúc tàn hết rồi. Tớ nghĩ hình như đó là một loài hoa gì của phương Tây. Tớ biết mẹ rất thích hoa. Nên tớ nghĩ nếu đem hoa về tặng, mẹ sẽ rất vui.  

그래서 나는 도로 유치원 방 안으로 들어갔습니다. 마침 방 안에는 아무도 없었습니다. 선생님도 잠깐 어디를 가셨는지 보이지 않았습니다. 그래 나는 그 꽃을 집에 오니 어머니는 문간에서 기다리고 있다가 나를 안고 들어왔습니다.

Vì vậy tớ đi vào lớp. Đúng lúc trong lớp chẳng còn ai nữa. Cô giáo cũng đi đâu rồi nên không thấy. Tớ lấy mấy bông hoa đó cầm về nhà. Mẹ đang đứng chờ ở cổng, thấy tớ mẹ ôm vào lòng và đi vào nhà.

“그 꽃은 어디서 났니? 퍽 곱구나.” 하고 어머니가 말씀하셨습니다.

Mẹ nói “Ôi hoa đâu thế con? Đẹp quá.”

그러나 나는 갑자기 말문이 막혔습니다. ‘이걸 엄마 들릴라구 유치원서 가져왔어’ 하고 말하기가 어째 몹시 부끄러운 생각이 들었습니다. 그래 잠깐 망설이다가,

Tớ chẳng biết phải trả lời thế nào. Tớ thấy xấu hổ nếu nói với mẹ “con lấy ở lớp về tặng mẹ đấy.”. Tớ chần chứ một lúc rồi buột miệng trả lời,

“응,이 꽃! 저, 사랑 아저씨가 엄마 갖다 주라구 줘.”하고 불쑥 말했습니다. 그런 거짓말이 어디서 그렇게 툭 튀어 나왔는지 나도 모르지요.

“À, hoa này! Dạ, chú ở phòng khách bảo con mang về tặng mẹ.”. Chẳng biết mấy lời nói dối này từ đâu mà tớ nghĩ ra được không biết.

꽃을 들고 냄새를 맡고 있던 어머니는 내 말이 끝나기가 무섭게 무엇에 몹시 놀란 사람처럼 화닥닥하였습니다. 그리고는 금시에 어머니 얼굴이 그 꽃보다 더 빨갛게 되었습니다. 그 꽃을 든 어머니 손가락이 파르르 떠는 것을 나는 보았습니다.

Mẹ đang cầm và hít hà mấy bông hoa thì giật mình hốt hoảng ngay khi nghe câu này. Ngay lập tức mặt mẹ đỏ lên, đỏ hơn mấy bông hoa nữa. Tớ thấy các ngón tay đang cầm hoa của mẹ run lên.

어머니는 모슨 무서운 것을 생각하는 듯이 방 안을 휘 한번 둘러보시더니, “옥희야, 그런 걸 받아 오문 안 돼.” 하고 말하는 목소리는 몹시 떨렸습니다.

Không biết mẹ lo sợ điều gì mà nhìn một lượt quanh phòng rồi nói với giọng run run“Ok-hee à, đem quà này về nhà là không được đâu con.”

나는 꽃을 그렇게도 좋아하는 어머니가 이 꽃을 받고 그처럼 성을 낼 줄은 참으로 뜻밖이었습니다. 어머니가 그렇게도 성을 내는 것을 보니까 그 꽃을 내가 가져왔다고 그러지 않고 아저씨가 주더라고 거짓말을 한 것이 참 잘되었다고 나는 속으로 생각했습니다. 어머니가 성을 내는 까닭을 나는 모르지만 하여튼 성을 낼 바에는 내게 내는 것보다 아저씨에게 내는 것이 내게는 나았기 때문입니다. 한참 있더니 어머니는 나를 방 안으로 데리고 들어와서,

Tớ không ngờ một người vô cùng yêu hoa như mẹ lại giận khi nhận mấy bông hoa này. Thấy mẹ giận, tớ nghĩ trong lòng, thật may khi đã nói mấy bông hoa này là do chú tặng chứ chẳng nói mình tự đem về tặng mẹ. Tớ không biết lý do mẹ giận nhưng dù sao đi nữa nói chú tặng vẫn tốt hơn là tớ tặng. Mãi một lúc lâu mẹ mới dắt tớ vào trong phòng rồi nói giọng như vỗ về,

“옥희야 너 이 꽃 이얘기 아무보구두 하지 말아라, 응.”하고 타일러 주었습니다. 나는,

“Ok-hee này, con đừng kể ai nghe về chuyện chú tặng mẹ hoa nhé, con nhé.”

“응.”하고 대답하면서 고개를 여러 번 까닥까닥했습니다.

Tớ gật đầu mấy lần, trả lời,“Vâng ạ.”

어머니가 그 꽃을 곧 내버릴 줄로 나는 생각했습니다마는 내버리지 않고 꽃병에 꽂아서 풍금 위에 놓아 주었습니다. 아마 퍽 여러 밤 자도록 그 꽃은 거기 놓여 있어서 마지막에는 시들었습니다. 꽃이 다 시들자 어머니는 가위로 그 대는 잘라 내버리고 꽃만은 찬송가 갈피에 곱게 끼워 두었습니다.

Tớ nghĩ chắc mẹ sẽ vứt mấy bông hoa đi ngay thế mà mẹ chẳng những không vứt, còn cắm vào trong lọ, đặt trên cây đàn phong cầm nữa. Mấy bông hoa ở đó qua mấy đêm rồi héo. Lúc đó mẹ lại dùng kéo cắt cành đi, còn lại mấy bông hoa, mẹ xếp thật đẹp lên khe của quyển thánh ca.

내가 어머니께 꽃을 갖다 주던 날 밤에 나는 또 사랑에 놀러 나가서 아저씨 무릎에 앉아서 그림책을 보고 있었습니다. 갑자기 아저씨 몸이 흠칫하였습니다. 그리고는 귀를 기울입니다. 나도 귀를 기울였습니다.

Buổi tối ngày tớ đem hoa về tặng mẹ, tớ lại chạy sang phòng chú, ngồi lên đùi chú xem sách tranh. Đột nhiên chú giật bắn mình. Chú chăm chú lắng nghe. Tớ cũng chăm chú lắng nghe.

풍금 소리!

Tiếng đàn phong cầm!

그 풍금 소리는 분명 안방에서 흘러나오는 것이었습니다. “엄마가 풍금 타나 부다.”

Tiếng đàn chắc chắn phát ra từ phòng mẹ.“Hình như mẹ cháu đánh đàn phòng cầm đấy chú.”

하고 나는 벌떡 일어나서 안으로 뛰어왔습니다. 안방에는 불을 켜지 않았었습니다. 그러나 그때는 음력으로 보름께나 되어서 달이 낮같이 밝은데 은빛 같은 흰 달빛이 방 한 절반 가득히 차 있었습니다. 나는 흰옷을 입은 어머니가 풍금 앞에 앉아서 고요히 풍금을 타는 것을 보았습니다.

Tớ đứng phắt đậy, chạy về phòng mẹ. Trong phòng không bật đèn. Thế nhưng hôm đó là rằm nên ánh trăng sáng như ban ngày. Ánh trăng sáng như ánh bạc tràn ngập gần nửa căn phòng. Mẹ mặc bộ đồ màu trắng đang ngồi trước cây phong cầm, lặng lẽ chơi đàn.

나는 나이 지금 여섯 살밖에 안 되었지마는 하여튼 어머니가 풍금을 타시는 것을 보는 것은 오늘이 처음이었습니다. 어머니는 우리 유치원 선생님보다도 풍금을 더 잘 타시는 것이었습니다. 나는 어머니 곁으로 갔습니다마는 어머니는 내가 곁에 온 것도 깨닫지 못하는지 그냥 까딱 아니 하고 풍금을 탔습니다. 조금 있더니 어머니는 풍금 곡조에 맞추어서 노래를 부르기 시작하였습니다. 어머니의 목소리가 그렇게 아름다운 것도 나는 이때까지 모르고 있었습니다. 어머니는 참으로 우리 유치원 선생님보다도 목소리가 훨씬 더 곱고 또 노래도 훨씬 더 잘 부르시는 것이었습니다.

Tớ chỉ mới sáu tuổi thôi, nhưng dù gì đi nữa hôm nay là lần đầu tiên tớ thấy mẹ đánh đàn phong cầm. Mẹ đánh đàn hay hơn cô giáo mầm non của tớ nữa. Tớ đến bên mẹ nhưng mẹ không nhận ra, mẹ cứ ngồi im mà đánh đàn. Một lát sau mẹ lại cất tiếng hát theo giai điệu của bản nhạc phong cầm. Trước nay tớ không hề biết giọng mẹ lại hay đến vậy. Giọng mẹ đẹp và hay hơn cô giáo mầm non của tớ.

나는 가만히 서서 어머님 노래를 들었습니다. 그 노래는 마치 은실을 타고 저 별나라에서 내려오는 노래처럼 아름다웠습니다. 그러나 얼마 오래지 않아 목소리는 약간 떨리기 시작하였습니다. 가늘게 떨리는 노랫소리, 그에 따라 풍금의 가는 소리도 바르르 떠는 듯했습니다. 노랫소리는 차차 가늘어지더니 마지막에는 사르르 없어져 버렸습니다. 풍금 소리도 사르르 없어졌습니다. 어머니는 고요히 풍금에서 일어나시더니 옆에 섰는 내 머리를 쓰다듬었습니다. 그 다음 순간 어머니는 나를 안고 마루로 나오셨습니다.

Tớ cứ đứng im nghe mẹ hát. Bài hát đó đẹp như được gửi từ dải ngân hà xuống. Thế nhưng chưa được bao lâu thì giọng mẹ tớ bắt đầu hơi run run. Tiếng hát run nhẹ, theo đó tiếng đàn phong cầm như chừng cũng run theo. Tiếng hát dần nhỏ lại rồi cuối cùng im bặt. Tiếng đàn cũng biến mất. Mẹ lặng lẽ đứng dậy, xoa đầu tớ. Mẹ ôm tớ vào lòng rồi đi ra sân.

어머니는 아무 말씀도 없이 그냥 나를 꼭꼭 껴안는 것이었습니다. 달빛을 함빡 받는 내 어머니 얼굴은 몹시도 새하얗다고 생각되었습니다. 우리 어머니는 참으로 천사 같다고 나는 생각하였습니다.

Mẹ không nói lời nào mà cứ thế ôm chặt lấy tớ. Gương mặt của mẹ đầy ánh trăng rọi vào trắng ngần. Tớ thấy mẹ như thiên thần vậy.

우리 어머니의 새하얀 두 뺨 위로 쉴 새 없이 두 줄기 눈물이 줄줄 흘러내리고 있는 것을 나는 보았습니다. 그것을 보니 나도 갑자기 울고 싶어졌습니다.

Từ hai bên má trên gương mặt trắng ngần ấy, từ đâu hai hàng nước mắt tuôn ra. Nhìn mẹ như vậy, bỗng nhiên tớ cũng muốn khóc theo.

“어머니, 왜 울어?”하고 나도 흘쩍거리면서 물었습니다.

Tớ thút thít hỏi mẹ,“Mẹ ơi, sao mẹ khóc ạ?”

“옥희야.”

“Ok-hee ơi.”

“응?”

“Dạ?”한참 동안 어머니는 아무 말씀도 없었습니다. 그러나 한참 후에,

Mẹ im lặng một lúc lâu. Rồi mẹ nói,

“옥희야, 난 너 하나문 그뿐이다.”

“Ok-hee ơi, mẹ chỉ cần một mình con thôi là được rồi.”

“엄마.”

“Mẹ.”

어머니는 다시 대답이 없으셨습니다.

Rồi mẹ lại lặng im không trả lời.

(Còn tiếp)

ml dịch

Xem phần 1 tại đây: 사랑방 손님과 어머니 - 주요섭 (Chú ở phòng khách và mẹ - Joo Yo-seop) (Phần 1) (hanngushb.vn)

Xem phần 2 tại đây: 사랑방 손님과 어머니 - 주요섭 (Chú ở phòng khách và mẹ Joo Yo-seop) (Phần 2) (hanngushb.vn)